Michelle có những triệu chứng đầu tiên vào lúc 16:30. Bà đang di chuyển đồ đạc để dọn phòng khách và đột nhiên cảm thấy mệt. Dựa lưng vào tường, bà ngồi bệt xuống để thu người lại. Khi bà cố gắng đứng dậy, cơ thể bà không thể hoạt động được nữa. Bà muốn gọi chồng đến giúp nhưng không thể phát ra tiếng.
Chồng của bà Michelle hốt hoảng khi nhìn thấy bà nằm trên sàn và không biết phải làm gì. Ông gọi điện cho con gái và cô bảo ông gọi xe cứu thương. Michelle đến bệnh viện vào khoảng 17:20, hầu như không tỉnh táo, không thể nói hoặc di chuyển bàn tay phải.
Thật kỳ lạ, không có sự vội vàng ở bệnh viện khi họ chờ gặp bác sĩ. Có lẽ là do Michelle không bị đau và đang nằm lặng lẽ trong buồng cấp cứu, trong khi những bệnh nhân "nghiêm trọng" hơn đang được chăm sóc. Mãi đến hơn 6 giờ sau, một điều dưỡng mới lo ngại rằng các triệu chứng của bà không được cải thiện và gọi cho bác sĩ chuyên khoa. Chuyên gia yêu cầu chụp CT và kết quả cho thấy Michelle bị đột quỵ nặng. Vào thời điểm đó, đã quá muộn để điều trị tiêu huyết khối, và việc điều trị hỗ trợ được bắt đầu.
Sau khi trải qua một tháng trong và ngoài Khoa Hồi sức cấp cứu, Michelle đã được chuyển đến một bệnh viện phục hồi sau đột quỵ. Hai tháng sau, gia đình rất phấn khởi khi các bác sĩ chuẩn bị làm phẫu thuật mở thông khí quản cho bà. Cho đến thời điểm đó, họ đã cố gắng hiểu Michelle bằng cách đọc môi của bà, vì bà không thể nói chuyện bằng khí quản. Họ không thể che giấu sự thất vọng của sau phẫu thuật mở khí quản, vì những từ phát ra hầu hết là không thể hiểu được. Nhà trị liệu ngôn ngữ chẩn đoán bà mắc chứng mất ngôn ngữ Wernicke, tức là bà có thể nói trôi chảy, nhưng những lời đó là vô nghĩa.
Michelle đang ở nhà và đã cho thấy một số biểu hiện hồi phục. Bà đã có thể kiểm soát đại tiện, nhưng vẫn mặc bỉm dành cho người lớn để phòng trường hợp mất kiểm soát. Bà có thể đi bộ nếu được trợ giúp và bắt đầu sử dụng được tay phải để chải tóc, nhưng chức năng nói của bà vẫn bị ảnh hưởng nặng nề.
Hơn tất cả, tác động lớn nhất của cơn đột quỵ chắc chắn là tâm lý đối với cả bà và gia đình. Michelle đang dùng hai thuốc chống trầm cảm, nhưng vẫn trải qua những đợt bùng phát trầm cảm thường xuyên, thường có biểu hiện như khóc hoặc giận dữ tột độ chống lại bất cứ ai ở gần. Cuộc sống của bà trước kia đã biến mất. Con người trước đây của bà giờ chỉ còn là một ký ức xa xôi.
Những người quen biết bà hầu như không nhận ra bà những ngày này. Michelle là một người phụ nữ năng động, một giáo viên, người vợ, người mẹ và bà ngoại được kính trọng. Bây giờ thật khó để tưởng tượng rằng người phụ nữ này từng có uy quyền rất lớn đối với thế giới xung quanh mình.
Tất cả những gì còn lại là câu hỏi chưa được trả lời. Tại sao phải mất thời gian dài để nhân viên trong bệnh viện nhận ra bà bị đột quỵ? Cuộc sống của bà có thể thế nào nếu bà được điều trị sớm hơn?
Sứ mệnh của Angels là mang đến cho những bệnh nhân đột quỵ như bà Michelle cơ hội tốt nhất để rời khỏi bệnh viện và quay trở lại cuộc sống mà họ có trước đây. Đột quỵ cần được phát hiện sớm và điều trị khẩn cấp. Điều trị trong các bệnh viện trong mạng lưới đột quỵ tạo ra sự khác biệt, một sự khác biệt lớn hơn chúng ta có thể tưởng tượng.